Ra đời, Khoa đã chẳng thấy mặt cha. Đến năm cậu học lớp 3, mẹ đi bước nữa nên Khoa sống với ông bà ngoại. Khoa nói mình chẳng trách gì mẹ vì cuộc sống cũng quá khó khăn dù thỉnh thoảng mẹ vẫn về thăm, vẫn góp chút tiền phụ bà nuôi cháu. Bạn nói cố mà học vì thương bà vất vả mò ốc kiếm từng đồng nuôi cháu.
Học giỏi mới mong giúp bà bớt vất vả
Chín năm liền đều là học sinh giỏi, Khoa nói chỉ có học thật giỏi mới mong sau này giúp được bà. Hồi gần hết lớp 5, Khoa đã nộp hồ sơ thi vào Trường phổ thông Dân tộc nội trú - THCS của huyện. Trong suy nghĩ của Khoa nếu vào được trường nội trú ông bà ngoại sẽ đỡ vất vả hơn, mà trường cũng nhiều bạn giỏi, thi đầu vào khắt khe.
Nhưng đến sát ngày thi, xã Tiến Thắng quê Khoa không còn thuộc vùng khó khăn nên cậu không đủ điều kiện để được vào học trường nội trú. Khoa về học ngôi trường THCS của xã, quyết tâm phải học và thi học sinh giỏi để có cơ hội vào trường điểm của huyện.
Rồi Khoa được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi môn ngữ văn. Với thành tích giải ba kỳ thi chọn học sinh giỏi cấp tỉnh môn giáo dục công dân, Khoa đủ điều kiện để chuyển vào lớp chọn của Trường THCS Hoàng Hoa Thám.
Nhưng Trường THCS Tiến Thắng với Khoa như ngôi nhà của mình. "Em nhớ nhất là cô Huê, thương em như con cháu ấy. Lúc nào cô cũng đồng hành, giúp em vượt qua khó khăn để cố gắng học tập", Khoa kể.
Cô Huê là giáo viên dạy ngữ văn Đường Ngọc Huê và hiện là phó hiệu trưởng Trường THCS Tiến Thắng. Cô đã luôn động viên, giúp cậu học trò nghèo nhiều thứ, vì "cậu bé ấy ngoan, luôn có chí tiến thủ và lúc nào cũng tích cực, nỗ lực không ngừng".
Ngày Khoa chuyển trường, nhiều thầy cô và các bạn buồn lắm. Nhưng được học ở trường điểm, Khoa sẽ có nhiều cơ hội hơn. Nên thỉnh thoảng được nghỉ học sớm, Khoa vẫn tranh thủ ghé về trường cũ thăm cô cùng các bạn.
Không bao lâu nữa Khoa sẽ hoàn tất năm cuối THCS. Những ngày tới sẽ là kỳ thi quan trọng đầu tiên trong đời. Tạm gác những ngày lo âu, Khoa vui với bạn bè khắp nơi cùng về Hà Nội dự đại hội rồi lại tất bật ôn tập để thi vào lớp 10.
Chiếc lưng còng của bà ngoại 70 tuổi
Bà ngoại Ngô Anh Khoa năm nay đã gần 70 tuổi vẫn ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời ngoài đồng mới có thể tạm nuôi cháu bao năm qua. Mỗi ngày bà thức từ mờ sáng, tranh thủ đi làm lúc trời chưa nắng.
Trời trưa đứng bóng, bà lại mò mẫm dưới mương bắt từng con ốc mang ra chợ bán. Bà tằn tiện từng đồng dành cho cháu ăn học. Cuộc mưu sinh đã đẩy ông ngoại Khoa vào mãi Quảng Nam kiếm sống, phải Tết mới thấy ông về.
Khoa thương bà. Với Khoa bà có khác chi mẹ. Ngoài giờ học, Khoa giúp bà công việc nhà, lo nấu cơm, rửa bát, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa... cái gì cũng làm được. Hôm nào rảnh cậu lại cùng bà ra ruộng giẫy cỏ, phát bờ hay khi lội bùn cấy lúa. "Công việc nhà nông vất vả, mình càng thấm thía những giọt mồ hôi ướt đầm trên tấm lưng còng gầy guộc của bà", Khoa tâm sự.